Những cụ bà U.90 ở TP.HCM không sợ mưa, chỉ sợ ướt bánh trái phải gồng lỗ

Đăng ngày:

Những、cụ bà、U.90 dưới đây là điển hình cho người già "ba không" ở những đô thị lớn như TP.HCM: không lương hưu, không trợ cấp xã hội và cũng không còn sức khỏe…

Phố thị lên đèn, những ngày đầu tháng 2, bà Tư ngồi nép gọn vào góc đường ở 148 Trần Hưng Đạo, quận 1, TP.HCM. Để cho dễ nhớ, người ta chỉ nhau tới bà Tư "ngay trước khách sạn Pullman". Dòng xe tấp nập qua lại, mình bà ngồi lui cui xếp mấy chiếc bánh ngọt miền Tây ngay ngắn trên mâm bánh đã cũ kỹ nhưng sạch sẽ và tươm tất.

Mâm bánh "ngoại Tư"

"Khổ cực, âu cũng là số phận rồi, có việc làm để

kiếm sống、qua ngày, không phải ăn xin là mừng. Cứ vậy rồi một ngày cũng qua, có gì đâu", bà Tư giọng bình thản.

Chuyện đời bà Tư bán bánh cơ hàn, dáng người nhỏ, lưng đã còng vì buôn gánh bán bưng. Nhưng điều tôi ấn tượng chính là nụ cười nồng hậu, hiếu khách của bà.

Bà Tư ngồi nép gọn vào góc đường ở 148 Trần Hưng Đạo, quận 1, TP.HCM

ẢNH: MỸ DIỆP

Gọi là bà Tư bán bánh, vì bà nói: "Cứ gọi ngoại Tư là được rồi, khách quen gọi vậy. Tui nay 88 tuổi, cái tuổi gần đất xa trời".

Từ hơn 30 năm trước, bà từ Bến Tre lên TP.HCM mưu sinh. Rồi dường như hạnh phúc là một chiếc chăn hẹp, không còn chỗ cho bà. Đến nay, bà Tư tá túc nhà người quen bên Q.4.

Đằng đẵng 3 năm nay, từ 5 giờ chiều đến 12 giờ đêm, mâm bánh của bà cứ "tồn tại" như thế ở một góc nhỏ bên đường. Hỏi về gia đình, bà khẽ chỉ tay xuống đất, nói ông xã "nằm" dưới đó lâu rồi. Con cháu đủ hết nhưng đứa nào cũng khổ, nên bà Tư "thích đi bán kiếm tiền, tự nuôi cái thân mình".

Tôi thử hỏi: "Ngoại dự tính đi bán tới khi nào?". Bà Tư tặc lưỡi: "Còn sức khỏe thì cứ đi bán thôi, để mai kia có mất đi, thì có tiền lo an táng. Có như vậy, bà về quê hương xứ sở mới thanh thản".

Đúng như lời bà "quảng cáo", vị

bánh ngọt、vừa phải, dễ ăn, khách khứa tới kể mỗi lần mua mấy bịch bánh để dành ăn dần. Rau câu, bánh da lợn có vị béo của nước cốt dừa, "nịnh" vị giác những ai mê quà vặt dân dã.

"Lần nào mình đi ngang qua cũng mua 3 hộp về ăn dần, mà đưa thêm tiền cho bà là nhất quyết không lấy đâu. Hoặc là bà toàn nhét thêm bánh vô cho đủ mới chịu. Hôm bữa cố tình đưa dư tiền mà bà trả lại, còn nhanh hơn mình mở khóa xe máy nữa", một bạn trẻ qua đường cười bộc bạch.

Thấy khách tới mua, bà Tư xởi lởi, thao tác nhanh gọn, sợ bụi đường nên lật đật lấy bịch ni lông cho bánh vào, rồi liền phủ ni lông phía trên mâm bánh lại ngay.

Vậy là cứ mỗi chiều, bà đi xe ôm, cùng với mớ rổ, mâm và bánh cột cẩn thận từng bao, loại. Bà nói: "Giờ đi bộ hết nổi rồi. Lúc trước còn khỏe, còn gánh được chớ dạo này yếu…"

Phố xá đông đúc người qua kẻ lại, bà Tư lặng lẽ mưu sinh đến tối muộn

ẢNH: MỸ DIỆP

Thấy một chiếc hộp nhựa có cơm và ít cá kho, tôi hỏi thăm chuyện ăn uống, bà liền giấu nhẹm chiếc hộp đi. "Bà hay tự mang cơm theo, bỏ cơm với ít đồ ăn bậy bạ thôi hà, hổng có đáng bao nhiêu con", bà Tư bộc bạch.

Hình ảnh bữa cơm đạm bạc và có phần… qua loa đó, cứ bồng bềnh trong trí nhớ, khiến chúng tôi nghẹn ngào.

Triết lý "sống thanh nhàn" từ gánh rau đêm của cụ bà U.80 - Thành phố nặng ân tình

Cuộc đời chưa cho phép dừng lại

Dưới ánh đèn đường leo lắt trong con hẻm số 86/9 Thích Quảng Đức, phường 5, quận Phú Nhuận, chiếc xe đẩy cọc cạch, không mái che của bà Nguyễn Thị Sớm vẫn đứng đó, lọt thỏm giữa dòng đời tấp nập. Bà đã 86 tuổi, suốt hơn 35 năm nay vẫn bám trụ với nghề bán chuối và khoai lang chiên, ngày ngày

mưu sinh、bằng đôi tay gầy guộc nhưng đầy nghị lực.

Sinh ra ở Quảng Ngãi, năm 13 tuổi bà đã một mình vào Sài Gòn tìm

kế sinh nhai. Đời người mưu sinh nơi đất khách không dễ dàng, bà đã làm đủ nghề để nuôi 4 người con khôn lớn.

Nay các con của bà Sớm cũng chỉ đủ lo cho gia đình nhỏ. Bà cụ cười hiền, giọng nói chất phác: "Ngày nào tui cũng bán, chỉ có đau bệnh mới nghỉ thôi. Con cái tụi nó thỉnh thoảng có về thăm, nhưng cũng nghèo. Mình còn tự lo được thì cứ làm, nhiều khi chỉ để khuây khỏa".

Hỏi về nơi ở, bà nheo mắt nhìn xa xăm, rồi bật cười: "Giờ tui ở biệt thự… 5 sao, là mấy tấm tôn che phía trên, đỡ nắng mưa thôi à".

Bà Sớm "giới thiệu" góc nhỏ sinh hoạt của bà trong một con hẻm nhỏ gần chỗ bán

ẢNH: MỸ DIỆP

Mỗi ngày, bà thức dậy từ 4 giờ sáng, lo sửa soạn cho đủ chuối, khoai, pha bột… Tay bà thoăn thoắt trở từng miếng chuối chiên, khoai lang chiên trong chảo dầu sôi, thoảng mùi thơm ngậy. "Dầu chiên của tui cũng là loại dầu xịn đó nghen", bà nói vui, mắt ánh lên niềm tự hào vì vẫn cố gắng mang đến những món ăn sạch sẽ, thơm ngon cho khách.

Bà từng có lần đau đầu gối, đẩy xe không nổi, rồi ngã nhào cả xe, cả người. Nhớ lại, bà chỉ thở dài, giọng trầm xuống: "Nhưng không nổi cũng phải nổi thôi, đâu có ai để tâm sự hay giúp mình hoài đâu".

Vậy là hôm sau, bà lại lầm lũi đẩy xe ra hẻm, vẫn tiếp tục ngày mưu sinh. Ngoài bán bánh, bà còn tranh thủ

nhặt ve chai, kiếm thêm chút tiền lẻ, đủ để có hôm "tự thưởng" cho mình một tô phở nóng.

Chiếc nón lá sờn cũ che đi phần nào gương mặt hằn sâu dấu vết thời gian. Lộ ra bên dưới là mái tóc bạc trắng, tự cắt lỉa chỉa, như chính cuộc đời lam lũ của bà, chẳng cần chỉn chu, miễn sao vẫn gọn gàng mà tiếp tục bươn chải.

Bà Sớm vẫn giữ thói quen chào hàng bằng nụ cười hiền hậu: "Mười ngàn một cái, muốn ăn bao nhiêu tự gắp, mấy cái tui cũng bán". Xe bánh được đẩy ra từ 2 giờ chiều, có hôm bán đến 7 giờ tối mới về, miễn sao hết hàng là bà vui.

Tối muộn, bà Sớm vẫn loay hoay chuẩn bị nguyên liệu để ngày mai bán

ẢNH: MỸ DIỆP

Nhưng không phải ngày nào cũng thuận lợi. Đến tối muộn, bà chỉ tay vào bịch hủ tiếu nguội ngắt bên cạnh, thở dài: "Mấy hôm bán không được, bà rầu lắm, có lúc không muốn ăn gì hết". Lời nói nhẹ nhàng, như chẳng than trách ai, nhưng nghe đến quặn lòng.

Tay bà Sớm chầm chậm dọn dẹp, từng động tác nặng nề dưới bóng tối đổ dài. Cái xe đẩy vẫn lăn đi, nhưng từng bước chân ngày càng thêm chậm chạp. Người già, sức yếu, nhưng cuộc đời chưa cho phép bà dừng lại…

//Chèn ads giữa bài

.push {、//Nếu k chạy ads thì return

if、return;、var mutexAds = '';

var content = $;

if {、var childNodes = content[0].childNodes;

for {、var childNode = childNodes[i];

var isPhotoOrVideo = false;

if == 'div') {

// kiem tra xem co la anh khong?

var type = $.attr + '';

if >= 0) {、isPhotoOrVideo = true;

}、}、try {、if && && !isPhotoOrVideo) {

if {、childNode.after);

arfAsync.push;

}、break;、}、}、catch { }、}、}、});、function htmlToElement {

var template = document.createElement;

template.innerHTML = html;

return template.content.firstChild;

}